Close

Hotline: 0963.750.606

Tư vấn miễn phí

Mở cửa: 08 - 17h

Thứ 2 - thứ 7

5 ngày trưởng thành trong hạnh phúc. Nhớ vô bờ bến

15/7/2018:
Sáng 6h đi qua phòng chúng nó,có tiếng gọi mẹ. Vào phòng nằm ôm 2 đứa.
Bố khỉ!! mọi khi gọi mãi chả dậy,hôm nay biết là ngày đi Trải nghiệm “ 5 ngày Trưởng Thành trong hạnh phúc” nên háo hứng dậy sớm thế. Vali,ba lô,quân tư trang đã sẵn sàng. Giọng cô chị thỏ thẻ:
– Con sẽ nhớ mẹ lắm đấy.
Thằng em thì cứ ôm ấp hít hà mẹ, chả nói câu gì. Mẹ dặn dò chúng nó mấy câu,chúng nó gật gù rồi dạ vâng cho xong chuyện. Lúc đưa chúng nó ra trường tập kết, chúng nó vẫn háo hức hào hứng lắm,líu la líu lo. Đến lúc lên xe ô tô vẫy tay tạm biệt mẹ. Mẹ trở về với nỗi niềm lo lắng. Chốc chốc lại lấy định vị xem chúng nó đã đến nơi chưa? Được 1 lúc thấy chúng nó nhắn vào điện thoại:
– Mẹ ơi con đang đi, 2 bên là đồng lúa. Con gặp nhiều máy bay lắm.
– Mẹ yên tâm con sẽ bảo vệ em.
Lần đầu chúng nó xa nhà,lần đầu tiên ở qua đêm với người lạ chả quen biết ai. Đến khi định vị đến đúng nơi cần đến,từ lúc đó trở đi không thấy chúng nó í ới nữa. Chắc hẳn bị thu thiết bị điện tử.
Đến giờ ăn tối,mỗi 2 bố mẹ ăn. Mưa to như trút nước,cảm giác hơi trống vắng,nhưng vẫn không bộc lộ.
Đến tối bố đi xem chung kết World cup với bạn, ở nhà 1 mình mới thấy buồn đến nôn nao. Mọi khi chúng nó ở nhà thì như lũ giặc, chả cho mình yên ổn xem chút thời sự. Giờ chúng nó đi hết,vắng tiếng cười, nói, đùa giỡn trống vắng vô cùng. Nhớ 2 con lợn con quá. Nhớ da diết. Phải tập quen với cảm xúc này thêm 4 ngày nữa. Haizza!!!
 
Ngày 16/7/2018
Sáng ngủ dậy,mẹ thấy trống trải vô cùng. Không vào phòng tắt điều hoà mỗi sáng,không được ôm hôn hít hà mùi mồ hôi chua chua đó nữa. Đồ ăn sáng cũng trở nên đơn giản hơn. Đi chợ chuẩn bị cơm cũng dễ dãi hơn,không quá nặng đầu suy nghĩ hôm nay ăn gì.
Cả ngày mẹ đi làm,ngồi họp đờ đẫn. Tất nhiên mẹ vẫn đang ốm mệt, nhưng không những mệt thể xác mà cả tâm hồn nữa. Vì thấy cứ nhơ nhớ chúng nó, được lúc lại lôi điện thoại ra chờ nhận hình ảnh và clip của 2 đứa do cô giáo gửi về.
Thấy chúng nó tự giác ăn uống vui chơi mẹ thấy đỡ lo hơn hẳn. Cũng dịu đi phần nhớ nhung. Chắc hẳn chúng nó 2 đêm ngủ ở nơi xa lạ cũng thấy nhớ mẹ lắm.
Mong ngóng ngày các con học xong trở về.
 
17/7/2018
Hôm nay cũng thế,mọi thứ đều trở nên đơn giản hơn khi không có chúng nó. Ăn sáng,ăn trưa,ăn tối tạm bợ cho qua ngày. Đến chiều, thấy có điện thoại facetime gọi lại thì 2 con lợn con tranh nhau chào mẹ:
– Mẹ ơi con nhớ bố mẹ lắm
– Ở đây vui lắm mẹ ạ, mẹ đang làm gì đấy, 2 chị em vui lắm
– Con sắp về nhà rồi mẹ ạ. Con được ở nhà tre,con viết nhật ký hàng ngày
– Thôi mẹ nhé,mỗi bạn có 8p gọi điện thôi. Con phải nhường cho các bạn.
 
Ôi!!! Bây giờ mới biết 5 ngày này là 5 ngày cho mẹ Trưởng Thành chứ không phải con. Nếu mẹ không quyết cho chúng nó đi trải nghiệm thế này là mẹ đang đánh mất cơ hội thể hiện bản thân của chúng nó. Hoá ra không có mình chúng nó rất ổn, rất vui vẻ, rất hoà nhập và quan trọng chúng nó rất Lớn khôn.
 
18/7/2018
Hôm nay đỡ nhớ chúng nó hơn 1 chút vì mỗi ngày nhận được ảnh hoạt động của chúng nó. Đếm từng ngày để chờ đón chúng nó về.
Thế mới biết, không có mình chúng nó vẫn rất ổn. Con cái đúng là Tài Sản lớn nhất của người phụ nữ.
 
19/7/2018
Hôm nay chúng nó đang tập nhảy hát chuẩn bị cho đêm gala. Nốt hôm nay,mai chúng nó chia tay bạn bè rồi. Sẽ là 1 kỷ niệm đẹp trong đời học sinh của chúng nó. Ngày mai,lại đón chúng nó ấp ôm trong vòng tay. Nhưng chúng nó đã trưởng thành hơn, biết chia sẻ, biết yêu thương. Và Mình cũng sẽ thay đổi…